CHAP 5
Ánh chiều tà dần hé lộ sau cơn nắng chói chang dần vụt tắt, khung cảnh diễn ra thật yên bình và êm ái…nhưng đâu đó tại một ngôi nhà, nơi chứa đựng những ý nghĩ hỗn loạn…
Gục đầu xuống cái gối êm của cậu, trong lòng thì rối như tơ vò, hỗn độn…
…flashback…
-“ cái gì? hyung…nói cái gì cơ?”
-“yêu hyung…”
Cứng họng, con người trước mặt cậu vừa kêu cậu yêu mình, đứng đơ, mặt nghệch ra….
-“ hyung yêu em…”
Shock lần 1
-“ hyung nhớ em…”
Shock lần 2
-“ những năm tháng hyung sang mĩ, hình bóng em lúc naog cũng trong tâm trí hyung làm hyung không thể dứt được…lúc đó hyung biết mình thật sự yêu em…”
Shock lần 3
Một lúc sau cho cái đầu tiêu hóa đống bồng bông lúc nãy, cậu cúi mặt, khuôn mặt cậu giờ đây đỏ ửng, không gì ửng hơn…
-“…em…em…” –cậu lắp bắp
-“em không cần trả lời tôi bây giờ, tôi sẽ cho em thời gian, lúc nào em có thể xác định được hãy nói câu trả lời cho tôi…” –nói xong, hiểu được tình hình lung túng lúc này cậu anh vội xoay người..
-“ hyung có việc trước, nhớ nhé, hyung sẽ đợi đến lúc em có cậu trả lời thực sự dành cho tôi.”
Anh quay đi để lại cậu cứ đứng đó, mắt nhìn chăm vào hình bong anh đến khi khuất hẳn.
…end flashback…
…Tự nhiên nhớ lại làm chi, hai má cậu lại nóng bừng như lửa đốt vùi đầu vào gối…nhưng…cậu đã suy nghĩ rồi, suy nghĩ kĩ lắm rồi….
“ em xin lỗi, em không muốn làm tổn thương anh.”
Đúng vậy, cậu chỉ coi siwon là anh một nhà không hề có bất cứ tình cảm nào khác. Dù có đi chăng nữa thì cậu không thể nhận lời yêu anh ấy…cậu… chỉ còn 7 năm nữa mà…cậu không muốn làm tổn thương người cậu yêu quý… nếu…chỉ nếu thôi, nếu cậu có têu thật, nếu cậu thật sự bên cạnh siwon thật thì sau đó…khi ngày ấy tới cậu biết chắc anh ấy…đau đớn lắm…
Chỉnh lại tư thế ngồi trên giường, cậu với tay tới cái tủ sát đó, kẽ kéo ngăn kéo ra, tục lọi vớ ra một bịch màu trắng…thuốc của cậu…những viên thuốc đắng, cậu không thích nhưng một phần lại khống chế cơn đau mà căn bệch quái ác của mang đến…cậu ghét nó quá…
Vội lấy cốc nước để sẵn bên cạnh cậu tống hết chúng vào mồm rồi nuốt xuống tận họng…đúng là cảm giác thật khó chịu…
-“ WOOKIE HYUNG, CÓ NGƯỜI NÀO GỌI NÀY!” –tiếng hét chói tai của eunhyuk vang lên đến tận phòng cậu, vội cất bịch thuốc giấu sâu trong xuống ngăn cuối, đóng chốt lại, rồi bước xuống lầu…
-“ nghe rồi, nghe rồi…”
-“ ai gọi thế?” –bước xuống thấy em cậu đang cầm ống nghe đưa cho cậu…
-“em không biết, chú ấy kêu ở cái công ty S…S…J…J…gì đó!”
Nghe thấy thế, cậu vội chộp lấy ống nghe áp vào tai mình.
-“tôi là Lee ryeowook xin nghe!”
-“ alo, à..chúc mừng cậu, cậu đã được trúng tuyển, hai ngày nữa cậu sẽ chính thức đi làm tại công ty vào lúc 7h, xin cậu hãy chuẩn bị, xin chào tôi cúp máy đây.”
-“ vâng…vâng, cảm ơn anh.”
Wow, vui mừng gặp cậu hỗn loạn, đặt cái ống nghe xuống lại chỗ cũ, cậu ngước mặt lên, buông miệng cười lớn…
-“ MUAHAHAHAHAHAHAHA…” –tay chống nạnh, ngửa cổ lên.
-“ APPA…APPA, KHÔNG XONG RỒI, WOOKIE HYUNG KHÔNG XONG RỒI…” –thằng nhóc bên cạnh thấy cậu cười man rợn vội chạy đi tìm ông kangin…
-“ SAO…SAO..NÓ BỊ SAO?????” –đang trong phòng đọc báo, bỗng giật mình khi nghe thằng út nó hét lớn vội vứt tờ báo sang bên chạy ra hỏi.
-“con không biết, con nghĩ hyung ấy ăn nhầm bả chuột rồi appa, tự nhiên hyung ấy cười kinh lắm, thấy chưa con bảo rồi ai kêu appa giăng nhiều bả chuột qua có mấy con thôi à, giờ hyung bị **** rồi làm sao đây!!” – nó vừa kéo tay ông kangin vừa chạy tới chỗ hyung nó chỉ tay, trách móc ông không nguôi.
Thấy ông ra, cậu vui quá bất chợt chạy đến ôm chầm lấy ông…
-“ ba à, con thành công rồi, con được tuyển vào làm rồi ba ạ.”
-“ thật à…” –ông thấy cậu gật đầu lia lịa một cách sung sướng, ông mỉm cười.
-“ con trai ba giỏi quá, ba biết con làm được mà. À, ba phải kêu mẹ con mới được, làm một bữa cơm hoành tráng chúc mừng con nhé…”
Chưa kịp nói xong, cậu đã bị thằng em đẩy ra khỏi ba nó một cách kịch liệt…
-“ biết rồi, có chuyện mừng rồi, em mưnhf cho hyung nhưng hyung đừng làm mấy cái chuyện sến súa này được không, có hai ngườ là đủ lắm rồi, thêm hyung thì em chết mất.”
Nó hằng học nói, cậu nhìn em trai mình mỉm cười rồi lấy tay búng trán nó rõ đau…nó ôm trán xị mặt…
-“ cái gì mà sến súa chứ, không phải em với thằng nhóc donghae nào đó hay nắm tay với ôm nhau đấy thôi, sến cái gì!”
-“á, …đâu…có đâu…hồi nào chứ….” –nó lắp bắp, mặt ửng lên một chút, hóa ra…tự đào mồ chôn mình.
-“ còn chối…cái gì nhỉ…ờ…ờ…haenie này, mai cậu rủ mình đi học nhé, cậu sẽ không buông tay mình nhá…ờ…ờ…mình mến cậu nhất đấy, cậu ấm áp lắm biết không…ờ…ờ…” –nhìn cái bản mặt ửng đỏ đó mà cậu muốn chọc thêm thôi, coi kìa…nghe cậu nói xong mặt đỏ rồi nay còn đỏ hơn…
-“ á…á…hyung không nói nữa…không nói nữa…” –nghe cậu nói mà nó trợn mắt lên nhìn hyung nó, vội chạy đến huơ tay bịt mồm bịt miệng hyung nó lại tránh cậu phát thêm thêm một ngôn từ nào nữa, ông kangin nghe cũng phì cười lăn lộn không ngờ thằng con mình có thể nói những từ chảy nước như vậy…
-“gì thế này, sao cả nhà vui thế?” –bà leeteuk từ đâu chạy tới, vừa bước cửa vào nhà đã nghe vọng tiếng cười thất thanh của cả nhà..
-“ mình vừa đi đâu thế?” –ông kangin thấy bà vội hỏi.
-“tôi ra siêu thị mua ít gia vị.”
-“umma, con được tuyển rồi umma. Hai ngày nữa con sẽ đi làm…” –cậu vội chen vào.
-“thật sao? con giỏi quá đi, tối umma sẽ làm nhiều món ngon cho con…” –với tay xoa đầu cậu, nhìn cậu một cách trìu mến…con đã lớn lên nhiều rồi…
-“ à, lúc nãy tôi đi siêu thị, có gặp thằng siwon con bà Nari đó ông.” –như nhớ cái gì đó, bà vội quay sang kangin nói.
-“ Shindong á hả?”
-“um, con trai chú ấy lớn nhanh thật người cao ráo, đẹp trai, phong độ, lại còn lễ phép ra phết, vừa gặp đã nhận ra tôi ngay.”
Chợt nghe đến siwon cậu câm lặng, mọi suy nghĩ lại ùa về…
-“ chau nó vừa về, sống có một mình thôi à, kể cũng tội tuy có một mình nhưng không sao miễn nó biết tự chăm sóc bản thân thì tôi yên tâm đôi chút.”
-“ um, chắc cháu nó khỏe nhỉ.”
-“ đương nhiên rồi, tướng tá như ông hồi xưa đấy, tôi có mời cậu ấy về nhà mình ăn tối.”
“Ặc…cái…cái…gì????”
-“ rồi hyung ấy nói sao?” –cậu bất ngờ chộp luôn lấy tay bà hỏi.
-“ ái chà, từ từ đã nào, lúc đầu cậu từ chối dữ lắm…” –một khuôn mặt thở phào nhẹ nhỏm –“…nhưng lâu rồi không gặp phải nói chuyện hỏi thăm chứ nên tôi đấu lại ngay làm cậu ấy không thể từ chối được, tí nữa cậu ấy đến đấy…”
Sét đánh ngang tai giữa trời nắng gắt.
Sau chuyện sáng nay, cậu không biết có dám đối mặt với siwon mai nay không…vậy mà… “umma hại chết con rồi.”
Cậu choáng…ôi mama…sao hyung không ráng chứ…
-“ Con còn ngồi đây à, mau xuống bếp giúp umma nấu ăn, umma nghĩ cậu ấy cũng sắp đến rồi đấy.”
“…c…ái…gì sắp đến á? có cần phải gấp vậy không!!! umma ô là umma.”
…TÍNH TONG…
-“a đến rồi, nhanh thật nhưng cũng tốt.” –vừa nói bà lee liền chạy ra mở cửa cho anh vào.
…thình thịch…thình thịch…
-“mời cháu vào, cần gì khách khí thế, cùng là người nhà cả.” –giọng bà lee choang choang rồi dần dần thật gần.
Cậu ngước về phía cửa, bốn mắt chạm nhau.
1s
2s
3s
-“…ưm, bác kangin…cháu chào bác, à ch…ào..em , ryeowook.” –anh là người dứt ra khỏi đầu tiên…choa, cảm giác của anh cũng không khác cậu là mấy….
-“ c…hào anh,…thôi anh vào nói chuyện đi, …em vào chuẩn bị bữa tối.”
-“ ừm, chào em.”
Cậu cúi đầu rồi chạy nhanh xuống phòng bếp. Cái viễn cảnh này thật sự… không qua được mắt bà lee….
Đứng một lúc ở phòng bếp, cậu bất giác đưa tay lên mặt…nóng bừng…
-“ con còn đứng đó, nhanh làm đồ ăn đi chớ, đây, cậu siwon vừa mua đồ cho chúng ta làm bữa tối đó, nhiều quá, cậu ấy trông thật tử tế nhỉ…”
-“ dạ,…vâng…vâng…” –cậu trả lời thí thố, cúi xuống để umma không thấy khuôn mặt đỏ lên của cậu.
Vội lấy túi từ tay umma mình, rồi lúi cúi sẵn sàng làm “tiệc”…
Quả nhiên vẫn không qua được mắt bà…
-“con thấy cậu siwon như thế nào?” –bà lên tiếng cố phá đi bầu không khí này..
-“ gì ạ?…à…ừm…thì tốt…ạ…” –thật sự không biết giấu mặt vào đâu, sao lại hỏi câu này chứ làm cậu lại ửng đỏ rồi…
-“ con thích cậu ấy à?” –cái gì đây sao nỡ lòng nào nói thẳng như vậy chứ…
-“…dạ..không…không có ạ…” –cậu nói trong lúc mặt cúi xuống, tự nhiên cậu lại nhớ đến cảnh anh tỏ tình với cậu, thật…không muốn nhắc tới…
…nhưng ai đó…lại hiểu nhầm, thế mới chết chứ…
Trong lúc cậu đang bận cùng umma mình nấu cơm thì anh bên phòng khách cùng ông lee trò chuyện, nói thì trò chuyện nhưng thật ra thì người hỏi người dạ dạ vâng vâng, vừa mới đặt mông xuống bên cạnh ông thôi mà dính liên tục chiêu thức liên hoàn hỏi của ông rồi, một người còn đỡ lại thêm thằng em cậu, vì lúc anh đi cậu còn chưa ra đời mà, nên nó cũng hứng thú với anh lắm mà cũng tung hỏa mù với anh luôn…
Vừa ngồi trò chuyện, anh cũng vui mặc dù bị dính chưởng khá nhiều nhưng anh đang “ cô đơn ” mà…Nói chuyện thì nói nhưng đôi mắt thì vẫn hướng đến ai kia…anh vẫn chờ một cậu trả lời mà…
Vẫn là ba mẹ là nhất, ông kangin cũng chú ý đến điều này…
…Một người hiểu nhầm đã đủ rồi đắng này lại thêm một người nữa…mà hai người này mà có dụ hợp lại thì…không… “bình thường”…
Cái gì đến thì đến, bữa tối đã được bày ra một cách “hoành tráng”, mời mọi người xuống ăn cơm…giờ là đến chỗ ngồi…ác có khác…ngồi bên thì cậu nghĩ không có vấn đề gì cả ít nhất vẫn tốt hơn là đối diện vậy mà umma cậu… cho anh ngồi đối diện cậu mới chêt chứ…làm cậu ngượng quá mà đầu cứ cúi xuống không dám ngẩn mặt, tránh ánh mắt của anh….
-“ siwon này, cháu sống như thế nào?” –bà lee liên tiếng làm anh thu ánh mắt nhìn vào cậu mà hướng về bà lee…
-“ dạ, cháu sống một mình tại khách sạn, dù công việc có bận rộn chút nhưng vẫn sống tốt ạ.”
-“ thế à, tốt, mới thế đã biết sống tự lập rồi, thế là khỏi lo, à…cháu có người yêu chưa?” –bà nói xoáy vào anh nhưng đâu biết…nó còn xoáy vào cậu, may lường trước được câu này nên cậu mới không bị sặc nếu không bà lee sẽ nghi ngờ…
-“dạ, hiện giờ thì chưa bác ạ, cháu đã tỏ tình với người ta…” –lần này thì quay sang cậu. –“…mà vẫn chưa nghe được câu trả lời ạ.”
Nghe câu này cậu muốn rụng tim… “…hyung à, đừng nhìn em như thế, umma mà nghi ngờ thì chết em đấy….”. Cậu rủa thầm trong miệng…
-“thế à, người đó chắc xinh đẹp và tài năng lắm mới được cháu để ý nhỉ?” –bà lại cố “moi” tin tức từ anh, nhưng anh lại “ngây thơ” vì mãi chìm trong hình ảnh cậu trước mặt…
-“dạ không, ngườu đó hoàn toàn không gì đặt biệt cả ạ, đáng yêu thì có, người đó lạc quan và có tâm hồn trong sáng, lại còn rất mạnh mẽ nữa…nụ cười của người đó làm cháu thấy ấm áp…” –nói đến đó anh phì cười lắc đầu ngượng nghịu ( không biết có phải anh biết mình sắp “bại trận” nên cố lấp liếm không.)… cái thái độ đó làm bà với ông lee hơi đơ….( không phải vì nụ cười chói lóa của anh đâu mà là vì câu nói của anh không ám chỉ ai khác ngoài ryeowook, “anh giai quá lộ liễu” ).
Cậu thì cứng đơ không khác gì ngước lên nhìn anh, nó có một chút ngạc nhiên và có gì đó…chun chút thôi…ấm lòng…( tội mỗi huykie chẳng hiểu gì trong cái bầu không khí này mà cũng chẳng quan tâm, “tung đũa” mà tiếp tục “chén” phần cơm của mình…)
Bữa tiệc dù có kéo dài đến đâu thì cũng phải tàn, bữa cơm nhà họ lee kết thúc trong sợ ngượng nghịu và một chút…tưng tửng…của ông bà lee…( còn hyukie thì khỏi nói đương nhiên là ăn no chán rồi lên giường nằm ôm khỉ bông ngủ thôi.)
-“ thôi cũng tối rồi, cháu xin phép hai bác cháu về, cháu cảm ơn vì bữa tối ạ, nó rất ngon.”
-“ đương nhiên bữa cơm mà ryeowook nấu đương nhiên rất ngon rồi, mà chưa gì đã về rồi à, thôi cũng được…” –bà nhìn sang ryeowook đang ton ton đi đến sau khi đã rửa xong chén bát. –“ wookie à, con ra tiễn siwon một đoạn nhé.”
Cậu bất ngờ nhìn anh, ( đúng là chạy trời không khỏi nắng mà, bên giờ thì cậu đã “ngấm” thật rồi.) anh vẫn nhìn cậu một ánh mắt trông đợi, quả thật anh sốt ruột lắm rồi, mặc dù nói cho cậu thêm thời gian nhưng thật chất mất kiên nhẫn lâu rồi ).
Cậu đành hít thật sâu, “đúng là cần giải quyết, phải nói rõ thì chuyện mới giải quyết được”, cậu cũng gật đầu bước tới cùng anh ra ngoài…
…trong đó còn hai ông bà tủm tỉm, và…giọng gáy của ai đó….
Đi trên con đường nhỏ ra bên ngoài đường, xe cộ bên ngoài vẫn tấp nập, cậu bây giờ vẫn chưa dám nhìn thẳng lên,…lỡ đâu lại không kìm nổi sự dày vò mất…
– “anh/em…” –hai người cùng đồng thanh…
-“ anh/em nói trước đi.” –lại trùng hợp…
-“ à, chuyện đó…” –anh đưa tay lên đầu lại đưa lên nụ cười nửa miệng
-“em, xin lỗi…” –tiếng cậu nhỏ dần, dù anh đã lường trước sự việc này nhưng nói thật bây giờ thì…hơi nhó…có đau…
-“ à, không sao, không sao đâu, anh cũng đã đoán trước mà, em không có lỗi mà…”
Anh biết con người cậu, nói cái này cậu chắc cậu sẽ bị dày vò lắm đây, nên anh đưa 2 tay đặt lên vai cậu vội trấn an…
Thực sự anh đau, rất đau, nhưng biết sao được, mọi việc là do cậu quyết định mà….
-“wookie à, anh ôm em được không?” –cậu nhìn anh , cậu nghĩ ít nhất cái này sẽ làm anh đỡ tổn thương hơn nhỉ, nên cậu cũng gật đầu….
Và…anh ôm cậu, vòng tay qua người cậu, ôm chặt lắm như sợ cậu tan biến trước mặt anh vậy, cậu như nghẹt thở trong vòng tay anh nhưng cậu cố chịu vì ít nhất nó có thể giúp anh đỡ hơn phần nào…
…viễn cảnh đó…được 6 con mắt nhìn thấy…manh theo 2 hướng suy nghĩ khác nhau…
Về nhà, chả thấy ai cả, chắc mọi người ngủ hết rồi cậu liền chạy lên phòng của cậu và hyukie, xem thằng khóc ôm con con khỉ bông ghét quá đi, cậu nhìn nó cười, ít nhất trong lòng cậu đã bớt đi một gánh nặng…..
Màn đêm buông xuống, cậu cũng chìm vào giấc ngủ…bên dưới đó, có hai tâm hồn…
“…MUAHAHAHAHAHAHHAHA…”
…Lạnh gáy thật, cậu kéo chăn đắp cao hơn đầu tí, tự nhiên đâu có mở cửa sổ đâu mà cậu thấy cái lạnh chạy dọc sống lưng….